TRẢI NGHIỆM NĂM CUỐI - TẬP 2
Trong khoảng thời gian 4 năm đại học, trải nghiệm không nhiều thứ, nhưng những kinh nghiệm và bài học thì không ít. Có những điều mình không quen ngay lần đầu biết đến, tiếp xúc đến, nhưng theo thời gian 1 năm, 2 năm, mình có cơ hội được tiếp xúc nhiều hơn về nó, thái độ của mình dần thay đổi tự hồi nào cũng chẳng rõ. Cùng với đó là những rung cảm không tên kỳ lạ, nhưng cũng đỗi thân thương.
TIỀN BO CŨNG CHẲNG CÒN LÀ "SỰ KỲ THỊ" TRONG MẮT MÌNH
Trước đây, lần đầu tiên mình được gửi tiền bo, mình rất không thoải mái, và có từ chối không nhận. Mình nghĩ, mình làm cho ai, thì người đó trả tiền thế là đủ rồi, còn nhận thêm là giống như có cái gì đó không trong sáng ấy. Vài lần mình kể lại cho bạn bè, họ xem tiền bo là một trong những điều rất là bình thường, chẳng có gì sai trái, phạm pháp cả. Mình cũng dần dần cởi mở hơn, học cách nhìn nhận mọi việc một cách đơn giản hơn, bình thường hơn.
Tính đến thời điểm hiện tại mình nhận tiền bo được 2,3 lần. Ở lần này, khi mình nhận tiền thêm ấy, dù không còn cảm thấy "kỳ cục" như trước nữa, nhưng bản thân mình cảm giác chưa thực quen với việc nhận tiền tips trong lúc làm. Với bản thân mình, khi làm việc, mình làm từ sự nhiệt huyết, sự tự nguyện, khi ai đó thưởng tiền cho những điều mình đang làm rất tự nhiên ấy, bỗng dưng, mình không còn cảm thấy tự nhiên nữa, mình cảm thấy có cái gì đó mang hình dáng của việc 'làm hài lòng theo kiểu nịnh bợ'. Nói vậy có nghĩa là thế nào? Mình sẽ phân tích tình huống nhận tiền bo chạy tiệc cưới hôm qua để hiểu rõ hơn về những điều mình vừa nói nhé!
Trong lúc làm, mình phục vụ hai bàn, trong đó có một bàn gửi tiền bo cho mình. Lúc chú ấy gửi là lúc chưa ăn xong tiệc cưới, còn 1,2 món cuối ấy. Một chú kêu mình lại nói khẽ tai, "cháu phục vụ bàn chú nãy giờ đúng không?", "Dạ, chú". Chú nói vừa nắm chặt tay mình rồi dúi 100k nghìn vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của mình, "Đây, chú cho còn đó". Mình cầm nó trên tay, nhưng chưa dám bỏ vào túi. Mình lúc ấy, có một chút sợ, mà không phải sợ người ta la, không biết sợ vì điều gì nữa. Vài phút sau mình mới bỏ nó vào túi để tiện làm tiếp công việc. Và kể từ phút giây nhận tiền ấy, mình không còn cảm giác tự nhiên như lúc ban đầu nữa. Mình bắt đầu dè dặt khi khui bia cho mấy chú, giống như kiểu từ thế chủ động tự nhiên chuyển sang bị động ấy. Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng có gì phải bận tâm quá đến vậy, những thứ mình cần quan tâm nhất là thứ giúp mình thực hiện được những mục tiêu đề ra.
Mình nghĩ, thời gian tới mình sẽ va chạm nhiều thứ mới mẻ, nên việc thích nghi nhanh là điều rất quan trọng. Tình thế sẽ thay đổi cách cư xử của mình, có thể sẽ liên tục đổi "vai này sang vai khác" để đáp ứng điều mình mong muốn bằng chính số tiền chân chính kiếm được từ các "vai diễn". Mỗi "vai" là mỗi trải nghiệm góp phần hoàn thiện "vai tôi", nhân vật chính của cuộc đời mình. Và mình đã có suy nghĩ cởi mở hơn về việc kiếm tiền. Mình nổ lực, mình làm tốt bất kỳ công việc nào, thì mình xứng đáng được nhận hơn mức cố định, như tiền bo là một ví dụ. Tuy nhiên, dù có được thưởng hay không thì cách thức làm việc luôn luôn không thay đổi, trước sau vẫn như một, không tốt hơn, không kém hơn.
Dù làm gì đi chăng nữa, vẫn luôn tỉnh táo trước cám dỗ đồng tiền, và yếu tố giúp ngăn cản được điều đó chính là sự quyết tâm, kiên định và kỷ luật của mình.
Tôi năm 22 tuổi thách thức ba năm sau, năm tôi 25 tuổi, sẽ là một người đổi mới với sự vững chắc nhất định, độc lập về tài chính nhất định, thấu hiều nhiều hơn, lan tỏa được những ảnh hưởng tích cực thông qua ngôn ngữ.
MÌNH RƯNG RƯNG LỆ KHI CHÀO NGƯỜI THẦY CÓ NỤ CƯỜI HIỀN TỪ VÀ ẤM ÁP
Mình ấn tượng với thầy từ học phần phiên dịch 1 bởi giọng nói trầm ấm, cách truyền đạt và phong cách dạy của thầy rất gần gũi và dễ hiểu. Học với thầy không khí học nhẹ nhàng lạ thường, không ồn ào, huyên náo, sự tập trung và nghiệm túc lan tỏa một cách kỳ lạ cả lớp học mà không một chút gượng ép.
Tuy thầy đã có tuổi, nhưng nhìn nụ cười của thầy là nhìn thấy ánh nắng tươi trẻ của người thầy nhiệt huyết, tận tâm. Vậy nên, trong lòng mình rất ngưỡng mộ thầy.
Trong lúc mình phụ bạn bàn cạnh mình bê món thì vô tình chạm mặt với thầy, mình cất giọng mừng rỡ chào thầy, kiểu được gặp người mình ngưỡng mộ ở khoảng cách gần vậy, và lần đầu tiên mình nói chuyện với thầy, dù cuộc đối thoại không dài, nhưng hạnh phúc lắm. Mình quay về bàn mình, bỗng dưng nước mắt cứ rưng rưng khóe mi, giọt lệ như chựt trào ra khỏi hai khóe mắt, mình cố kiềm nén lại được. Lạ là, mình chẳng hiểu tại sao mình lại muốn khóc như vậy. Mình nghĩ hoài, nghĩ hoài, và mình cũng hiều đó là do mình quá cảm mến thầy, và những giọt lệ sắp tuôn khỏi bờ mi kia là niềm hạnh phúc giản đơn mình cảm nhận được.
Vui và khóc là như vậy, chỉ đơn giản là khi trái tim mình cảm nhận được điều gì đó thân thương, hiền hòa, ấm áp và cả những sự chân thành từ ai đó, hay từ bất cứ điều gì đó.
Năm 22 tôi cảm nhận hạnh phúc trong những giọt lệ không tên. Một hạnh phúc nhỏ bé và giản đơn.
Những năm sau nhìn lại, liệu tôi có phát hiện được điều gì trong cảm xúc mới mẻ, bất chợt đến lúc ấy không nhỉ?
Nhận xét
Đăng nhận xét